KHÔNG PHẢI MỌI CẢM XÚC ĐỀU LÀ MÌNH
Có khi con thấy trong lòng nhiều thứ đang xảy ra:
• Có hôm thấy nhẹ nhàng
• Có lúc thấy bồn chồn không lý do
• Có ngày chỉ một lời nói nhỏ cũng khiến tim nặng trĩu
Và con tưởng — mình là những cảm xúc ấy.
Nhưng con à,
cảm xúc chỉ là khách.
Mình là người nhận ra chúng, chứ không phải là chúng.
“Cảm xúc như mây trôi.
Tâm mình như bầu trời – không cần níu giữ cũng chẳng cần xua đuổi.”
— Hòa thượng Viên Minh
Đức Phật dạy:
“Tâm không phải là những gì nó chứa.
Tâm là khoảng rỗng, biết rõ những gì đến rồi đi.”
Ajahn Chah nói:
“Đừng quá tin vào những gì mình đang cảm thấy.
Chúng đến rồi đi – không phải mình.”
Vì vậy, khi trong lòng có điều gì đó nổi lên,
con chỉ cần:
• Thấy rõ nó đang có mặt
• Nhẹ nhàng thở với nó
• Và không gọi nó là “tôi”
Không cần đè nén cảm xúc.
Cũng không cần đồng hóa với chúng.
Chỉ cần nhận ra, và để chúng trôi qua như một làn gió.
Tỉnh thức không phải là trở nên vô cảm,
mà là sống cùng cảm xúc, mà không bị chúng lôi đi.
Càng tỉnh, lòng càng rộng.
Càng biết rõ, tâm càng nhẹ.
Vì mình không phải là mây
Mình là trời xanh bao la, dịu dàng, tĩnh lặng.
Comments