PHÉP LẠ TRONG ĐẠO PHẬT
Lẽ ra chuyện đó đã xảy ra, phải xảy ra, nhưng nó không xảy ra. Đó là phép lạ thứ nhứt.
- Khi người ta mắng mình, người ta bạc đãi mình, người ta xúc phạm mình, người ta làm tổn thương mình, lẽ ra mình nổi giận, mà mình không nổi giận, đó là phép lạ của đạo Phật. Có hiểu không?
- Lẽ ra phải run, phải lo, phải sợ, phải buồn, nhưng mà không. Có những kẻ ngay ở thành phố này, ngay đất nước này đã thực hiện được một phép lạ của đạo Phật đó là không buồn, không lo, an lạc; đó là một phép lạ của đạo Phật. Phép lạ thứ hai, lẽ ra chuyện đó không xảy ra nhưng nó lại xảy ra.
- Lẽ ra chúng ta không đủ hào sảng nhưng mình lại đủ hào sảng, đó là phép lạ của đạo Phật.
- Giữa một thành phố ồn ào, náo nhiệt, nhộn nhịp như thế này, ấy vậy mà vẫn có người Phật tử ...ngồi thiền đó là phép lạ của đạo Phật.
- Lẽ ra người như bạn tôi không thương nổi nhưng tôi vẫn thương được, đó là phép lạ.
- Lẽ ra ngồi khơi khơi như thế này với một cái ghế không có chỗ dựa như thế này, trong một điều kiện nhiệt độ như thế này, rất là khó chịu nhưng vẫn nhăn răng cười được, đó là phép lạ.
Như vậy, phép lạ đạo Phật có cần hay không? Cần chứ. Đạo Phật ra đời đem lại cái cần chứ không đem lại cái lạ.
Giờ các vị nghe Phật giảng về phép lạ nè. Này các tỳ-kheo có những khả năng mà chỉ có người có thần thông mới thực hiện được, nhưng có những cá nhân họ nhờ những khả năng không cần thần thông họ vẫn có khả năng thực hiện được. Thí dụ như khả năng đọc hiểu tư tưởng của người khác, chẳng hạn như vậy.
Ở trong một bài kinh về thần thông. Có 2 bài kinh về thần thông. Bài kinh thứ nhứt, Ngài dạy rằng những khả năng đặc dị, những kỹ năng lạ hoắc mà không giúp gì được cho ai thì trong giáo pháp của Ngài nó không có nghĩa lý quan trọng. Nhưng Ngài nói khả năng nào lợi mình, lợi người, giúp đỡ cho người ta về đời sống tâm linh, tinh thần, cứu cánh giải thoát thì khả năng đó Ngài gọi là phép lạ đáng quý. Phép lạ đó mới gọi là hữu ích.
Phép lạ đó là gì? Là chuyện tu học và hỗ trợ, giúp đỡ, khích lệ, khuyến tấn người khác tu học. Các vị nghe kịp không? Mỗi ngày các vị tu tập tốt hơn, tuần này mát mẻ... hơn tuần trước, đó là thần thông, đó là phép lạ. Rồi mình có khả năng tác động, giúp đỡ cho người khác, từ một người tiêu cực bi quan mình giúp cho họ lạc quan, hướng thượng đó là phép lạ; phép lạ trong đạo Phật nó chỉ có ý nghĩa thật sự khi tự thân anh an lạc với nó và mình có thể dùng nó đem lại an lạc cho người khác; và an lạc ở đây không đơn giản là niềm vui ngay tại chỗ mà nó còn là lâu bền.
Chuyện thứ ba: Phép lạ nào giúp được cho người khác được an lạc, được tiến bộ mà mình cũng được an lạc, được tiến bộ thì phép lạ mới là phép lạ. Phép lạ giúp mình được an lạc và giúp người khác được an lạc. Như vậy thì 2 cái đầu cộng với 2 cái này là 4.
Khi cần có thể chán được cái mà mọi người mê. Khi cần có thể thích được cái mà mọi người chê.
Người tu hành có khả năng bao dung, chấp nhận, yêu thương, hòa giải, thỏa hiệp, đón nhận những cái mà cuộc đời bất mãn, chán sợ, trốn chạy. Phải như vậy thì anh mới yêu được thế giới này.
Tôi kể các vị nghe cái này các vị thấy nên tự trọng không nên tự ái. Có hiểu tự ái không? Tự trọng là đừng làm cái gì để cho người ta khinh; nhưng lỡ ai đối xử cái gì thì mình đừng có tự ái. Đó là một chuyện. Đó là phép lạ của đạo Phật.
Một chuyện nữa, tập làm sao mà biết cái gì đáng gớm theo tinh thần Phật pháp, có những cái đáng gớm mà mình lại không thấy gớm, mà mình lại gớm những cái không đáng gớm.
Nhiều lắm, trong kinh chỉ kể có 2 vị thôi. Đó là ngài Ma ha Ca Diếp, bên Thiền tông Bắc truyền gọi là Sơ Tổ. Ngài đi khất thực vào chỗ người bị cùi, có ông đó bị cùi ổng ra đặt bát, ổng lẩy bẩy thế nào một lóng tay của ông rớt vào trong bình bát của ngài. Ngài vui vẻ ngài nhận phần thức ăn đó, ngài ngồi dưới gốc cây, ngài nhặt ngón tay đó ra rồi ngài vui vẻ ăn phần còn lại. Mình ăn không nổi đâu quý vị. Nguyên một tô phở mình thấy có con ruồi là mình đã ngán rồi.